Polly po-cket
CHATTHUGIAN.MOBIE.IN
kính chào qúy khách

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Tử Vi   Truyện Tranh  
Facebook  Xổ Số  Dịch  Tải Game  Báo  Tiền Ảo Bitcoin 
 phan 44

 Dẫu đau thương dồn nén thế nào thì sự thật vẫn phải đối đầu. Ông Thành Đạt lo cải táng hài cốt con trai xong, bèn tỏ ý định từ giã:

- Tố Lan à, có lẽ thu xếp xong mọi chuyện tôi sẽ đi xa…

Bà Thành Danh gầy hẳn đi, đôi mắt trũng sâu buồn bã:

- Anh không thương hại đời em một chút nào sao?

Ông Thành Đạt nghe tim mình đau nhói. Ông không biết phải diễn tả tình cảm như thế nào trước ngườl xưa. Tại sao lại dùng chữ “thương hại” ở đây? Chuyện xảy ra nào do lỗi của ông hoặc Tố Lan, vậy mà khi gặp lại người nào cũng như đánh mất chính mình:

- Thành Đạt… Anh nên ở lại đây vì mọi thứ là của anh.

- Tiền bạc, của cải thì có nghĩa gì đâu. Sự trở về của tôi chỉ là vì đứa con, nhưng rất tiếc… nó đã không còn…

Khóe mắt bà Thành Danh ngân ngấn nước:

- Mất núm ruột của mình em cũng đau xót lắm. Em biết mình có lỗi vì đã…

Ông Thành Đạt ngắt lời bà:

- Trời không cho ta hưởng hạnh phúc thì đành vậy Tố Lan à. Dẫu trách em mọi việc cũng không thể thay đổi được. Chi bằng ta phải chấp nhận nó…

- Nhưng em không muốn anh lại tiếp tục ra đi. Hãy ở lại đi Thành Đạt… Em van anh!

Tiếp theo lời thỉnh cầu là những dòng lệ tuôn tràn, bà Thành Danh gục đầu trên vai người chồng cũ thổn thức khiến trái tim đầy thương tích của ông thêm một phen nhức buốt. Ông như bị mềm lòng:

- Đừng khóc nữa Tố Lan ơi. Dù sao thì thời gian chung sống giữa em và Thành Danh cũng lâu dài hơn. Tuy nó là một kẻ dã tâm, nhưng em cũng không nên bỏ rơi nó vào lúc này. Hiện giờ ở trong tù rất có thể nó biết ăn năn và đang mong chờ em…

Nghe vậy, bà Thành Danh cười chua xót:

- Anh có quá nhiều lòng nhân ái. Thành Danh không phải là kẻ dễ bị khuất phục đâu. Sống với hắn bấy lâu, em đã hiểu rõ về hắn hơn cả anh. Nếu bây giờ thoát ra được khỏi tù thì rất có thể Thành Danh sẽ làm hại nhiều người phải lao đao, khốn khổ đó. Thành Đạt… Anh đừng quan tâm tới hắn nữa. Cứ mặc kệ hắn với pháp luật xét xử.

- Em sẽ không đau lòng nếu như Thành Danh lãnh mức án cao nhất chứ?

Người phụ nữ nuốt nước bọt một cách khó khăn:

- Anh thử em làm chi. Sự lừa dối không thể giữ được bất cứ điều gì dù có là tình cảm. Gần hai chục năm sống với Thành Danh, chưa bao giờ em cảm thấy mình yêu và được yêu.

Giọng ông Thành Đạt chùng hẳn xuống:

- Tội nghiệp cho em quá!

- Sự thương hại của anh chỉ làm em tủi thân thêm mà thôi.

- Tố Lan… Anh rất muốn làm điều gì đó cho em…

Người phụ nữ ôm chặt lấy chồng:

- Vậy thì anh hãy làm đi, đừng nói suông Thành Đạt ạ.

- Chúng ta sẽ trở lại những ngày tháng ban đầu, em có đồng ý không? Còn hai cháu Diễm và Kiều, anh có bổn phận phải chăm sóc. Hơn nữa, anh là bác ruột của chúng khi cha chúng đang trả giá trong tù. Dù sao thì anh cũng rất cần tình yêu thương từ mọi phía.

- Thành Đạt… Anll quả là người đàn ông cao thượng. Thành Danh dẫu có chết đi nhiều lần cũng không trả hết nợ cho anh.

Chuyện giữa hai người tới đây thì Kiều, Diễm từ bên ngoài vào. Chúng có vẻ hối hả:

- Má…! Chị Tuyền đang định dọn đi kìa. Có cả anh Sinh nữa.

Nghe thấy vậy, ông Thành Đạt vội kéo vợ:

- Mau lên… suýt nữa thì ta quên hai đứa này.

Thế là bốn người cùng rảo bước về hướng ngôi nhà cũ, nơi đã chứa đựng và xảy ra quá nhiều điều. Còn cách khoảng vài chục mét, họ trông thấy chị em Tuyền và bà vú đang xách va ly đi ra ngoài, phía sau có cả Sinh. Ông Thành Đạt là người lên tiếng trước:

- Ai cho phép mấy đứa dám tự tiện rời chỗ ở của mình vậy?

Nhỏ Tú giành đáp lại:

- Một ngôi nhà đã từng xảy ra án mạng và chôn lấp xác chết thì tụi cháu làm sao dám ở nữa chứ?

Ông Thành Đạt bước tới:

- Nhưng nó có làm hại gì các cháu đâu. Vẫn ấm cúng đấy chứ.

Sinh càng trêu:

- Có gì đáng sợ đâu. Theo anh được biết thì cậu Thành Đạt kia rất đẹp trai…

- Xí… đẹp trai mấy cũng là ma, đâu có sánh vai cùng em dạo phố được. Mà cái anh chàng này nghịch ngợm vô kể đấy. Đêm nào cũng mở cửa ken két trêu ghẹo người ta sợ đến sút mấy ký lô.

Lời nhỏ Tú không nghĩ không suy khiến Tuyền e nó sẽ làm phật lòng những người lớn. Cô vội mắng:

- Tú… nói năng đàng hoàng chứ!

Song ông Thành Đạt đã bảo cô:

- Cứ mặc kệ em nó. Chúng đang ở tuổi hồn nhiên mà.

Rồi ông đẩy lưng hai chị em Kiều, Diễm:

- Các con hãy hòa đồng với bạn đi.

Tỏ ra vâng lời ông, Kiều và Diễm tới giữ chân nhỏ Tú bằng cách rủ:

- Mình đi hái hoa kết lại đeo cho cô dâu, chú rể nhé.

Tú ngơ ngác:

- Nhưnn ở đây ai đóng vai trò quan trọng ấy?

Kiều chỉ vào hai người lớn nhất, vui vẻ nói:

- Đây một cặp.

Diễm cũng không chịu chậm trễ kéo tay Tuyền đặt vào tay Sinh:

- Đây một căp.

Niềm vui vụt nhân đôi trong ánh mắt mọi người. Tú nhoẻn cười dí dỏm:

- Thế có nghĩa là ở đây sắp sửa có đám cưới.

Ông Thành Đạt liền nói:

- Ta sẽ đứng chủ hôn cho anh Sinh hỏi cưới chị cháu, cháu có bằng lòng không?

Nhỏ Tú chớp mắt:

- Cháu làm sao dám bảo không ạ.

Nhỏ Tú chợt quay qua Sinh:

- Anh Sinh… anh thật sự muốn lấy chị Hai của em sao? Nè, suy nghĩ cho kỹ nghen.

Sinh với tay ngắt đại một chùm hoa dại mọc ở trước sân trịnh trọng trao cho cô trước những tiếng vỗ tay tán thưởng của mọi người:

- Anh xin lỗi… đã làm em sắp khóc. Anh thật sự yêu và muốn cưới em làm vợ.

Tuyền bật cười để lộ hai hàm răng trắng đều:

- Khóc hồi nào. Anh quả là vô duyên tệ!

Chị em Diễm, Kiều nãy giờ phải lúi húi ở chỗ lùm hoa dại bỗng tiến lại gần Tuyền và Sinh. Trên tay hai cô bé là một vòng hoa đủ màu sắc, chúng kéo hai anh chị xuống rồi choàng vào cổ:

- Xin chúc mừng… cô dâu, chú rể.

Tuyền hốt hoảng khiếu nại:

- Chưa được. Các em phải chúc mừng mẹ của các em và bác Thành Đạt kìa.

Nhưng hai người lớn đã nhìn nhau bẽn lẽn:

- Chúng tôi già rồi, không cần thiết phải rườm rà vậy đâu.

Ông Thành Đạt buông một câu đầy ý nhị:

- Nếu không có những điều tồi tệ, thì ta biết lấy gì so sánh những điều tuyệt diệu đang diễn ra ở đây. Kể từ nay tất cả các con đều là con của ta. Ta sẽ cho tu sửa ngôi nhà cũ này để nó không còn bị hoang phế, không còn gây ấn tượng sợ hãi đối với một ai.

Sinh tự nguyện:

- Con sẽ đến ở đây với Tuyền sau khi chúng con làm lễ thành hôn.

Diễm và Kiều cùng giơ tay:

- Hai đứa con cũng đến.

Ông Thành Đạt gật gù:

- Tốt rồi… Linh hồn thằng nhỏ bây giờ chắc đã vui, bởi nó đã được siêu thoát từ nay không làm phiền ai nữa.

Quả là thế! Từ đó về sau tiếng mở cửa giữa đêm không còn diễn ra nữa. Mọi người sống ở đó thật vui vẻ, nhất là sau khi Tuyền cho ra đời một thằng nhóc bụ bẫm vào buổi sáng mùa đông. Hạnh phúc bao trùm lên cuộc sống của tất cả mọi người sau những biến cố bi thương. Hoa pensée nở rộ khắp sân vườn như lời chúc tốt lành cho các tâm hồn nhân ái, dù luôn bị vây quanh bởi những đám sương mù…

20. Căn phòng cấm
Truyện ma no comments

Vừa thấy cha từ trong nhà bước ra sân sau, Nguyên vội ném quả banh về phía ông và kêu lớn:

- Ba ơi! Chụp lấy nè ba!

Ánh nắng mặt trời chói chang khiến ông Bình – cha của Nguyên – phải nheo mắt nhìn theo quả banh vừa rơi xuống bãi cỏ xanh mướt rồi nẩy tung lên vài lần trước khi lăn vào dưới dãy hàng rào sau nhà .

Ông Bình lắc đầu bảo con:

- Hôm nay ba không thể chơi với con được, ba bận lắm .

Rồi ông quay ngoắt lại và nhảy một bước trở vào nhà .

Nguyên vén mấy ngọn tóc loà xoà trước trán, cất cao giọng hỏi chị nó :

- Ba làm gì kỳ vậy chị Thảo ?

Thảo từ nãy giờ đã chứng kiến mọi việc, từ tốn trả lời Nguyên:

- Em đã biết rồi mà còn hỏi .

Nói xong, Thảo chà xát hai bàn tay vào chiếc quần jean rồi đưa hai cánh tay lên trời như sẵn sàng bắt quả banh Nguyên sẽ ném cho nó:

- Chị sẽ chơi một chút với Nguyên nhé!

- Cũng được! – Nguyên trả lời bằng một giọng không lấy gì làm hứng thú lắm . Rồi nó chậm chạp tiến về dãy hàng rào để tìm quả banh.

Trong đầu Thảo và Nguyên có vô vàn thắc mắc về thái độ của ông Bình trong thời gian gần đây . Trước kia Thảo thường phân bì với em vì ông Bình chỉ dành thời giờ cho thằng con trai, chơi banh với nó, chơi Nintendo với nó v.v. Nhưng bây giờ thì ông hoàn toàn không còn thời giờ cho những việc ấy nữa. Suốt ngày ông giam mình trong căn phòng biệt lập ở tầng dưới, rất hiếm khi ông nói chuyện với nó .

Thảo cũng có một “tâm sự” buồn như Nguyên vì ba không gọi Thảo là Cô Công Chúa nữa . Tuy Thảo không thích được gọi như thế nhưng ít nhất đó cũng là một dấu hiệu ba còn nhớ đến nó …

… Hai chị em chơi banh với nhau được một lúc, đến lượt Thảo ném banh cho Nguyên . Quả banh ném quá đà khiến Nguyên phải chạy theo để bắt nhưng nó đã bắt hụt và quả banh lăn đi xa . Hai tay chống nạnh, Nguyên giận dữ hét lên:

- Chị ném banh kiểu gì vậy ? Chị phải đi nhặt banh về !

- Không, em phải đi nhặt nó mới đúng vì em chụp hụt nó !

- Không, chị phải đi!

- Nguyên, em đã 11 tuổi, đừng xử sự như đứa bé lên hai vậy chứ !

- Còn chị thì như đứa bé lên một !

Thảo thở dài nghĩ: “Dạo này cả nhà mình dễ nổi nóng quá ! Mọi việc cũng do ba mà ra. Bầu không khí trong gia đình trở nên căng thẳng từ khi ba bắt đầu vùi đầu vào công việc với mấy loại thảo mộc và các bộ máy kỳ quái của ba. Ba chỉ rời căn phòng đó để lên nhà trên khi cần hít thở không khí một tí, nhưng không bao giờ ba lưu lại với mọi người quá hai phút . Chính mẹ cũng để ý đến điều ấy . Mẹ cảm thấy đầu óc căng thẳng nhưng bề ngoài mẹ vẫn làm như không có gì thay đổi . Thực sự thì mẹ rất lo lắng cho ba.”

Thảo đi nhặt quả banh, ném cho Nguyên . Hai đứa tiếp tục ném qua ném lại trong im lặng được chừng 10 phút .

- Nắng chói quá . Chị bắt đầu thấy nóng rồi . Thôi chúng ta vào nhà .

Nguyên ném quả banh vào bức tường nhà để xe . Nó đến gần Thảo trêu ghẹo:

- Chơi banh với ba thú vị hơn . Ba không bỏ cuộc nhanh như chị và ba ném banh cũng rất chính xác . Chị thì chơi như mấy đứa con gái ….

Thảo gầm gừ trong cổ họng, nhẹ nhàng đẩy Nguyên ra … Bỗng Nguyên buột miệng hỏi:

- Chị Thảo, tại sao ba bị sa thải không được làm việc ở Viện Đại Học nữa ?

Thảo nheo mắt, đứng dừng lại . Câu hỏi làm Thảo ngạc nhiên vô cùng:

- Hả ?

Khuôn mặt trắng xanh của Nguyên đột nhiên lộ vẻ nghiêm trang . Nó lập lại:

- Tại sao hả chị ?

Thảo và Nguyên chưa bao giờ đề cập đến vấn đề ấy từ khi ông Bình bắt đầu làm việc tại nhà . Thật cũng hơi kỳ lạ vì hai chị em chỉ cách nhau một vài tuổi, chúng nó rất thân với nhau, chuyện gì cũng nói với nhau .

Nguyên lại hỏi:

- Gia đình mình dọn về đây để ba làm việc trong Viện Đại Học, có phải không ?

- Đúng như thế …nhưng ba đã bị đuổi .- Thảo nói khẽ để tránh không cho ông Bình nghe được .

- Nhưng tại sao ? Ba đã làm nổ phòng thí nghiệm à ?

Nguyên mỉm cười với ý nghĩ ba nó có thể khiến nổ tung cái phòng thí nghiệm to lớn trong khuôn viên trường đại học ấy .

Thảo lắc đầu:

- Không, ba không làm nổ cái gì cả . Ba là một nhà thực vật học, chuyên nghiên cứu về thảo mộc, chỉ làm việc với cỏ cây hoa lá . Vậy thì ba đâu có cái gì để có thể làm chuyện “long trời lỡ đất” như thế được .

Hai chị em bật cười to sau câu nói của Thảo .

Vẫn với giọng khe khẽ, Thảo tiếp tục câu chuyện:

- Chị không biết đích xác là chuyện gì đã xảy ra, nhưng có lần chị nghe ba nói chuyện điện thoại với ông Mạnh, viện trưởng Viện Đại Học . Em còn nhớ ông Mạnh không? Ông ta là người nhỏ con, ít nói đã có mặt trong bữa ăn tối ngày mà cái lò nướng thịt nhà mình bị bốc cháy đó ?

Nguyên gật đầu và hỏi:

- Ông Mạnh đã sa thải ba phải không?

Thảo thì thầm:

- Có lẽ . Theo như chị hiểu thì chuyện ấy có dính dáng đến mấy cái cây do ba trồng trong phòng thí nghiệm và những thí nghiệm đó đã có kết quả ngược lại .

Nói xong Thảo nhún vai:

- Đó là tất cả những gì chị biết . Bây giờ, vào nhà thôi! Chị khát nước quá rồi!

Rồi Thảo thè lưỡi ra và giả vờ rên rỉ như để chứng tỏ sự khát nước vô cùng của nó . Nguyên la lớn :

- Chị làm em gớm quá !

Nó mở cửa và chen vào nhà trước Thảo . Bà Bình đang đứng gần bồn rửa chén, quay lại :

- Chuyện gì khiến con gớm vậy Nguyên?

Thảo nhìn mẹ bỗng nhận thấy hôm nay mẹ có vẻ rất mệt mỏi . Vài nếp nhăn bắt đầu ẩn hiện ở đuôi mắt của mẹ thêm vào mái tóc đã điểm vài sợi bạc trắng .

Bỗng chuông điện thoại reo vang . Bà Bình đang lột vỏ tôm, vội lau tay và hối hả nhấc điện thoại . Thảo lấy một hộp nước cam từ tủ lạnh ra, cắm vào đó một ống hút và theo chân Nguyên lên lầu . Chợt chúng nó nhận thấy cánh cửa dẫn xuống tầng dưới có phòng làm việc của ông Bình hé mở, khác hẵn với mọi hôm lúc nào cũng đóng chặt .

Nguyên đưa tay định đóng lại nhưng không biết nghĩ sao nó dừng lại, đề nghị với Thảo:

- Chúng mình xuống xem ba đang làm cái gì chị Thảo nhé !

Thảo nuốt khỏi cổ những giọt nước cam cuối cùng rồi bóp dẹp chiếc hộp trong tay:

- Ừ !

Thảo cũng biết rằng chúng nó không nên làm phiền cha khi ông đang làm việc nhưng tính tò mò đã thắng lý trí . Cha chúng nó đã khởi sự làm việc trong căn phòng đó từ bốn tuần nay . Ông đã chở về chứa trong căn phòng đó rất nhiều thứ thật hấp dẫn đối với chúng nó: những bộ máy, những ngọn đèn và những loại cây cối lạ lùng . Mỗi ngày, ông giam mình trong ấy ít nhất 8 hoặc 9 tiếng đồng hồ để làm việc gì không ai biết . Và cho đến bây giờ ông cũng vẫn chưa cho chúng nó xem gì cả.

Thảo quyết định:

- Chúng mình đi xuống bây giờ nghe Nguyên!

Thảo “biện hộ” cho quyết định của nó bằng ý nghĩ : “mình có quyền vào căn phòng ấy vì đây cũng là nhà của mình mà . Thêm vào đó, biết đâu ba rất mong việc làm của ba được gia đình chú ý và thích thú .. Ông sẽ cảm thấy bị tổn thương vì các con có vẻ lơ là , không hề ghé mắt vào việc ông đang làm .

Thảo mở cánh cửa ra và hai chị em bước xuống cầu thang hẹp . Nguyên gọi lớn với một giọng sôi nổi:

- Ba ơi ! Tụi con có thể xuống xem ba làm việc không ?

Hai đứa xuống được nửa bậc thang thì thình lình ông Bình xuất hiện . Ông nhìn hai đứa con bằng một tia mắt giận dữ, làn da ông nhuộm một màu xanh lá cây rất kỳ lạ dưới ánh đèn huỳnh quang . Ông đang nắm chặt bàn tay mặt và chúng nó thấy rõ những giọt máu đỏ tươi rớt xuống chiếc áo choàng trắng của ông .

- Tao cấm chúng mày bước xuống gian phòng này! ..- ông hét lên bằng một giọng thật khủng khiếp mà Thảo và Nguyên chưa từng nghe ông nói với chúng bao giờ.

Hai chị em lùi lại, ngạc nhiên nhìn thấy cha la hét như vậy, người cha mà từ trước đến nay rất dịu dàng với chúng nó.

- Tao cấm chúng mày bước xuống đây, nghe rõ chưa ? – ông Bình lập lại lời nói lúc nãy trong khi vẫn nắm giữ bàn tay bị thương – Tao cảnh cáo chúng mày tốt hơn hết là đừng bao giờ vào đây nữa !
- 2 –
Tác giả: R.L. Stine

- Tôi đã chuẩn bị xong rồi!

Bà Bình vừa nói lớn vừa buông mạnh hai chiếc va-ly trong hai tay xuống tạo thành một tiếng động nặng nề . Không nghe thấy có ai phản ứng sau câu nói đó, bà ló đầu nhìn vào phòng khách trong ấy chiếc máy truyền hình đang “rống” lên .

- Các con có thể tạm ngưng chương trình truyền hình ấy để nói lời tạm biệt với mẹ trước khi mẹ lên đường được không ?

Nguyên bấm nút tắt máy . Thảo và Nguyên ngoan ngoản bước ra hôn giã từ mẹ .

Kim, cô bạn thân của Thảo cũng theo gót bạn bước ra ngoài . Nhìn chăm chăm vào hai chiếc va-ly căng phồng, Kim hỏi:

- Bác định sẽ đi bao nhiêu lâu hở bác ?

- Bác cũng chưa biết . Em gái của bác vào bệnh viện sáng này. Bác dự định rằng bác phải ở lại với cho đến khi dì ấy được phép về lại nhà.

Kim đùa cợt:

- Cháu rất hân hạnh được chăm sóc Thảo và Nguyên trong thời gian bác vắng mặt .

- Tao lớn tuổi hơn mày Kim ạ! – Thảo trả đủa .

Nguyên cũng xen vào với một giọng “khiêm tốn …giả vờ”:

- Còn em là ngưòi thông minh hơn chị Thảo và Kim .
Phan_1
Phan_2
Phan_3
Phan_4
Phan_5
Phan_6
Phan_7
Phan_8
Phan_9
Phan_10
Phan_11
Phan_12
Phan_13
Phan_14
Phan_15
Phan_16
Phan_17
Phan_18
Phan_19
Phan_20
Phan_21
Phan_22
Phan_23
Phan_24
Phan_25
Phan_26
Phan_27
Phan_28
Phan_29
Phan_30
Phan_31
Phan_32
Phan_33
Phan_34
Phan_35
Phan_36
Phan_37
Phan_38
Phan_39
Phan_40
Phan_41
Phan_42
Phan_43
Phan_45
Phan_46
Phan_47
Phan_48
Phan_49
Phan_50
Phan_51
Phan Gioi Thieu
Nếu muốn nhận thông tin bài viết mới của trang thì like ở dưới hoặc truy cập trực tiếp CLICK

TRANG CHỦ
Truyện Teen   Ngôn Tình   Đam Mỹ   Bách Hợp   Mẹo Hay   Trà Sữa   Truyện Tranh   Room Chat   Ảnh Comment   Gà Cảnh   Hình Nền   Thủ Thuật Facebook  
Facebook  Tiện Ích  Xổ Số  Yahoo  Gmail  Dịch  Tải Opera  Đọc Báo 

Lưu địa chỉ wap để tiện truy cập lần sau. Từ khóa tìm kiếm: chatthugian

C-STAT .